Mình chỉ là người bình thường thôi! - Phần 2
Phần 2: Chuyện peer-pressure! Chông chênh nửa đầu 20 là một điều gì đó thật khó chịu. Mình nghĩ là ai ở độ tuổi này cũng sẽ có cảm giác như vậy. Gần đây, mình nghe nhiều podcast, phải nói là mình thật sự cảm thấy biết ơn những người đã tạo nội dung trên podcast. Ban đầu vì mình lười đọc sách, nên việc nghe podcast có thể xem là hợp lí hóa cho sự lười đó của mình, mình vẫn có thể vừa dọn dẹp vừa "hấp thụ" kiến thức. Nghe podcast cho mình một cảm giác nhẹ nhàng lắm, vì có lẽ mình cảm nhận được sự chia sẻ từ người kể chuyện, chỉ tập trung vào nội dung mà không phải tâm đến yếu tố khác như hình ảnh, hiệu ứng... Mình dùng cụm từ "ngừơi kể chuyện" vì mình luôn cảm thấy nhận được một điều gì đó giá trị, ý nghĩa ở mỗi tập podcast thông qua những câu chuyện, trải nghiệm thực tế của người nói. Và đâu đó nó cũng giúp mình "bình thường hóa" sự vô định của bản thân. Dĩ nhiên là còn tùy vào nội dung của kênh podcast mà mình nghe nữa. Quay lại chủ đề của bài viết này, ...